Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Lời mở đầu: Vợ àh ! chẳng ai có thể né được những lầm lỗi, ghen tuông, giận hờn đúng không vợ. Và anh đây, cũng chẳng né được những gì mà người đời hay mắc phải... Anh biết lỗi rồi... Tha thứ cho anh vợ nhé... Anh có bao giờ hiểu được thế nào là yêu thật lòng một ai đó đâu, có bao giờ anh biết nếu yêu rồi thì phải làm thế nào đâu ? Anh cũng chưa bao giờ cảm nhận được ai đó yêu anh bằng một tình yêu mà người đời mơ và đang có được... !!!Ngày đầu...Anh gặp vợ vào một buổi chiều mưa... !!!Cơn mưa dai dẳng ấy kéo dài không dứt... vợ cứ nhìn mưa mà nghĩ điều gì xa vời... anh nhìn vào mắt vợ, biết vợ đang chất chứa nhiều nỗi buồn... anh chẳng biết phải làm thế nào để an ủi vợ cã... vì lúc ấy anh và vợ chưa là cũa nhau... Mà cũng nhờ cơn mưa ấy... vợ đã tựa đầu vào vai anh... lòng anh ấm áp lạ thường vô cùng đấy vợ àh...Và anh đã hôn môi vợ... một cái hôn đóng dấu... không ai có quyền đụng đến vợ anh nữa... anh thật là ích kỷ mà... nhưng cũng vì vợ thôi... ^^!

Ngày thứ 2...

Anh và vợ hẹn nhau đi chơi... cả hai vẫn còn e ngại, rụt rè... anh cũng giống như thằng khờ chẳng biết phải làm gì nữa đấy vợ àh...Anh cứ thích nhìn vợ cười... vợ có nụ cười rất đẹp... chẳng biết thế nào mà anh đã yêu vợ cực kỳ nhiều luôn đấy... anh ngố quá vợ nhỉ... ^^!Kệ đi vợ àh... anh chĩ muốn vợ luôn yêu anh là đũ rồi vợ àh...

Ngày thứ 3...

Anh và vợ chẳng còn ngại ngùng gì nữa đúng không vợ... và thế là anh và vợ bắt đầu dệt lên một tình yêu đẹp... Từ ngày ấy... anh đã biết tình yêu từ con tim anh xuất phát ra... và dành cho vợ... là một tình yêu thật... rất thật vợ àh...Và anh xin thề... chẳng có ai được anh yêu thật lòng như thế...Vì vợ... anh có thễ đánh mất cả một tương lai đấy vợ àh...Chắc vợ nghĩ... anh đang bị hâm đúng không ? ^^!

Những ngày sau này...

Cứ thế anh và vợ luôn bên nhau... cùng nhau vượt qua bão giông... chẳng có gì phải khiến anh nản lòng hết vợ àh... Anh thật sự không thể sống thiếu vợ được rồi...Thật đấy... tin anh không vợ... ? ^^!



Nhưng...

Anh đã khiến vợ gần đây rất buồn... Anh thấy vợ buồn lắm... Vợ chẳng nói ra cho anh biết... thế là càng lúng càng sâu ...Anh và vợ xảy ra quá nhiều mâu thuẫn... anh và vợ điều buồn và rơi nước mắt...

Sau bao ngày giận hờn rồi hòa nhau...

Anh chợt nhận ra... anh thương vợ lắm... yêu vợ nhiều lắm... chưa lúc nào anh có cảm giác sợ mất thứ gì đó vô cùng... và điều anh sợ... là anh sợ mất vợ đấy... vợ hiểu không ???

--- Anh nhớ vợ lắm...
--- Ừh... vợ nhớ chồng lắm
--- Còn giận anh không vợ...
--- Không...
--- Tối gặp nhé vợ...
--- Ừh... tối mình gặp

Anh lại được gặp vợ... dường như sự lo sợ... nỗi buồn... không còn trong anh nữa... anh chĩ thấy hạnh phúc khi được ở bên vợ mà thôi...Dù vợ gắt gỏng, dù vợ khó chịu, dù vợ thế nào... anh sẽ dìm cơn tức cũa vợ bằng một nụ hôn vào đôi môi hồng cũa vợ và thì thầm bên tai:" Vợ ơi... anh yêu vợ lắm... vợ có biết không ? "Anh đã viết xong những gì anh đã muốn nói với vợ... nhưng không phãi là đoạn kết đâu nhé vợ...Anh sẽ lại viết tiếp... Viết đến khi... anh chẳng còn có thể viết được nữa...Anh sẽ lại viết về vợ... về gia đình hạnh phúc... và viết cả cho đứa con trong tương lai cũa mình đấy vợ...Anh yêu vợ... Yêu lắm vợ àh...
Vợ ơi... anh đã biết lỗi rồi...

Anh xin lỗi vì đã khiến vợ buồn... Anh sẽ cố gắng sửa sai...Đừng xa anh nhé vợ...